Vũ Đắc Duy “sợ tới già” sau khi kêu gọi từ thiện cho chú Ba Minh: “Có tiền vô là lộ hết bản chất, từ nay tôi cắt đứt, không liên quan gì nữa”

Vũ Đức Duy: “Lần này là lần cuối — tôi không kêu gọi giúp ai nữa, tôi không liên quan gì tới ông Minh và bà Giao”
Sau chuỗi ồn ào, tranh cãi và những thị phi kéo dài xung quanh câu chuyện ủng hộ cho gia đình chú Ba Minh, mới đây anh Vũ Đức Duy — người đã đứng ra kêu gọi, vận động mạnh thường quân — đã lên tiếng dứt khoát và đầy mệt mỏi:
“Lần này là lần cuối rồi. Tôi không muốn kêu gọi giúp ai nữa. Mang tiếng tôi quá trời quá đất rồi. Tôi nói lần cuối: tôi không liên quan gì tới ông Minh và bà Giao nữa nhé.”
“Mấy người mắc cười quá đi, tự dưng đi chưởi tui. Tui chỉ muốn góp ít gạo cho ông Minh thôi. Ai ngờ mọi người góp nhiều quá thành tiền tỷ. Sao mà tôi đỡ được”
=
Lời tuyên bố của Duy không phải được nói trong trạng thái hờ hững — mà là lời nói của một người đã quá mệt mỏi vì bị kéo vào những vòng tranh cãi mà bản thân không làm chủ nổi. Anh khẳng định: trách nhiệm kêu gọi, thu xếp và trao tiền đã hoàn thành; kể từ thời điểm trao tiền, mọi quyết định, mọi chuyện sử dụng số tiền ấy thuộc về gia đình nhận hỗ trợ.
Suốt quãng thời gian huy động và chuyển tiền, Duy đã nhận được cả lời khen lẫn những cáo buộc: khen ngợi thì ít, nghi hoặc và trách mắng thì nhiều. Những lời đồn đoán, những nghi vấn về minh bạch, những cuộc gọi, tin nhắn vòi vĩnh và cả những chỉ trích nặng nề đã khiến anh chịu không ít áp lực — áp lực không chỉ từ dư luận mà còn ảnh hưởng đến công việc, cuộc sống riêng.
Trong lời tuyên bố của mình, Duy nhấn mạnh mấy điểm then chốt:
Ông đã hoàn thành bổn phận: vận động, thu về tiền và trao trực tiếp cho gia đình chú Minh.
Một khi tiền đã trao, trách nhiệm pháp lý và đạo đức tiếp theo thuộc về người nhận — không thể bắt người kêu gọi phải gánh chịu mọi hậu quả sau này.
Anh từ chối tiếp tục bị lôi kéo vào các tranh cãi, đòi hỏi giải trình vô tận hoặc những cáo buộc vô căn cứ.
Câu chuyện này đặt ra một thực tế phũ phàng: lòng tốt có khi mang lại rắc rối cho chính người cho. Khi một cá nhân đứng ra kêu gọi, họ gánh chịu cả trách nhiệm minh bạch lẫn áp lực xã hội khổng lồ — và khi có vấn đề xảy ra ở phía người nhận, người đã kêu gọi dễ bị kéo vào mọi chỉ trích, dù bản thân họ đã làm việc cẩn trọng, minh bạch đến đâu.
Lời tuyên bố “không liên quan gì nữa” của Duy có thể khiến nhiều người giật mình — bởi bên cạnh tấm lòng muốn giúp người, còn đó là giới hạn chịu đựng của một con người bình thường. Nó cũng là lời cảnh tỉnh: giúp đỡ là giá trị cao đẹp, nhưng việc kêu gọi công chúng cần có sự rõ ràng, ràng buộc pháp lý và sự chia sẻ trách nhiệm từ cả cộng đồng, chứ không thể để một người đơn độc ôm toàn bộ áp lực.
Dù bạn đứng về phía nào trong vụ việc này, có một điều khó chối cãi: sau tất cả, người mệt mỏi nhất vẫn là người đã bỏ công sức ra giúp đỡ. Và khi lòng tốt bị hiểu nhầm, bị đặt điều, họ có quyền nói “đủ rồi”.